một ngày trong đời
Lê thị Thấm Vân
tôi vác thằng bé theo đoàn người ngược xuôi, ai cũng cố kiếm cho được tờ giấy khai sinh.
máu tháng khô cứng băng vệ sinh cọ vào cửa mình tôi đau rát, nhưng tôi cố quên. tôi sợ nếu tôi dừng lại rút băng vệ sinh vất đi thì thằng bé và tôi sẽ ngã gục.
tất cả giấy khai sinh trong thành phố lộn tùng phèo vì hệ thống internet bị hỏng.
Lê thị Thấm Vân
tôi vác thằng bé theo đoàn người ngược xuôi, ai cũng cố kiếm cho được tờ giấy khai sinh.
máu tháng khô cứng băng vệ sinh cọ vào cửa mình tôi đau rát, nhưng tôi cố quên. tôi sợ nếu tôi dừng lại rút băng vệ sinh vất đi thì thằng bé và tôi sẽ ngã gục.
tất cả giấy khai sinh trong thành phố lộn tùng phèo vì hệ thống internet bị hỏng.
thành phố nháo nhào, mặt ai cũng sớn sác. người ta đồn nhau chỉ còn có một địa chỉ là chính xác và phải tới đó lấy cho bằng được giấy khai sinh nội trong hôm nay, nhưng chẳng ai trong thành phố biết địa chỉ chính xác.
trên bầu trời, đàn trực thăng chao lượn, thả xuống những dải băng màu vàng ghi chữ đỏ: không gì quý hơn độc lập tự do hạnh phúc.
tôi thấy jaycee lee dugard đi ngược chiều. hai tay cô dắt hai đứa con nhỏ. đầu cô đội cái thúng to chứa đầy con cu. những con cu đủ màu, đủ loại, đủ kích thước. miệng cô ngậm chặt cái lưỡi liềm còn dính máu.
tôi vác thằng bé trên vai cả ngày. nó nặng kinh khủng. có lúc tôi thấy nó chẳng phải con tôi. có lúc tôi thấy nó là con tôi. có lúc nó thúc cùi chỏ vào hông tôi đau điếng. có lúc nó ôm tôi thật chặt. tôi chỉ biết lau nước mắt nó bằng những lọn tóc rối bời bời.
*
43 năm sau - chuyện trò giữa hai bạn gái
Lê thị Thấm Vân
thấm vân: “sắp 30/4 rồi. vậy là đã 43 năm. 43 thanh xuân đời bọn mình bay cái vèo.”
mía: “ừ lẹ thiệt. 43 năm trước tụi mình là con gái mới lớn, bắt đầu có kinh. mày có kinh trước tao 3 tháng. tao nhớ có lần mày rủ tao leo lên sân thượng nhà mày để mày nhổ lông mày cho tao. trời, đau thấy mồ tổ luôn. rồi mày còn giơ nách biểu tao nhổ lông nách cho mày, dù chỉ mới mọc vài cọng loe ngoe.”
(tiếng cười to trong điện thoại)
thấm vân: “giờ hai đứa mình sắp già mẹ nó rồi. mày sắp lên chức bà ngoại rồi!”
(tiếng cười to trong điện thoại)
mía: “tao nhớ những ngày này 43 năm trước lênh đênh trên biển, tao bị say sóng chết mẹ luôn. miệng trên tao muốn ói mà không được. còn cái ‘miệng dưới’ thì máu tháng tuôn dầm dề. má tao kiếm không có băng vệ sinh. anh tao phải xé cái quần lính của ảnh ra từng miếng nhỏ để cho tao thấm máu. trời, tao nhớ vải quần lính thô, cứng lại dày nên cạ vào cửa mình tao đau rát. quần ảnh mặc bao lâu chưa giặt…”
thấm vân: “mày chạy loạn mà có kinh thì cũng là lạ. tháng tư năm đó tao sợ quá nên bị tịt kinh. sau này mỗi khi sợ hãi điều gì là kinh tao bị tịt.”
(tiếng cười to trong điện thoại)
vân: “hồi mới lớn bị tịt kinh chẳng lo nghĩ gì, sau này kinh bị tịt là thôi rồi… chuẩn bị bầu bì, đẻ đái, thức khuya dậy sớm.”
mía: “giờ thì tụi mình tắt mẹ nó kinh rồi! thôi, tao thấy vậy mà khoẻ thân, rảnh nợ mày ạ.”
thấm vân: “ừ, được... giải phóng! được... tự do!”
(tiếng cười to trong điện thoại)
trên bầu trời, đàn trực thăng chao lượn, thả xuống những dải băng màu vàng ghi chữ đỏ: không gì quý hơn độc lập tự do hạnh phúc.
tôi thấy jaycee lee dugard đi ngược chiều. hai tay cô dắt hai đứa con nhỏ. đầu cô đội cái thúng to chứa đầy con cu. những con cu đủ màu, đủ loại, đủ kích thước. miệng cô ngậm chặt cái lưỡi liềm còn dính máu.
tôi vác thằng bé trên vai cả ngày. nó nặng kinh khủng. có lúc tôi thấy nó chẳng phải con tôi. có lúc tôi thấy nó là con tôi. có lúc nó thúc cùi chỏ vào hông tôi đau điếng. có lúc nó ôm tôi thật chặt. tôi chỉ biết lau nước mắt nó bằng những lọn tóc rối bời bời.
*
43 năm sau - chuyện trò giữa hai bạn gái
Lê thị Thấm Vân
thấm vân: “sắp 30/4 rồi. vậy là đã 43 năm. 43 thanh xuân đời bọn mình bay cái vèo.”
mía: “ừ lẹ thiệt. 43 năm trước tụi mình là con gái mới lớn, bắt đầu có kinh. mày có kinh trước tao 3 tháng. tao nhớ có lần mày rủ tao leo lên sân thượng nhà mày để mày nhổ lông mày cho tao. trời, đau thấy mồ tổ luôn. rồi mày còn giơ nách biểu tao nhổ lông nách cho mày, dù chỉ mới mọc vài cọng loe ngoe.”
(tiếng cười to trong điện thoại)
thấm vân: “giờ hai đứa mình sắp già mẹ nó rồi. mày sắp lên chức bà ngoại rồi!”
(tiếng cười to trong điện thoại)
mía: “tao nhớ những ngày này 43 năm trước lênh đênh trên biển, tao bị say sóng chết mẹ luôn. miệng trên tao muốn ói mà không được. còn cái ‘miệng dưới’ thì máu tháng tuôn dầm dề. má tao kiếm không có băng vệ sinh. anh tao phải xé cái quần lính của ảnh ra từng miếng nhỏ để cho tao thấm máu. trời, tao nhớ vải quần lính thô, cứng lại dày nên cạ vào cửa mình tao đau rát. quần ảnh mặc bao lâu chưa giặt…”
thấm vân: “mày chạy loạn mà có kinh thì cũng là lạ. tháng tư năm đó tao sợ quá nên bị tịt kinh. sau này mỗi khi sợ hãi điều gì là kinh tao bị tịt.”
(tiếng cười to trong điện thoại)
vân: “hồi mới lớn bị tịt kinh chẳng lo nghĩ gì, sau này kinh bị tịt là thôi rồi… chuẩn bị bầu bì, đẻ đái, thức khuya dậy sớm.”
mía: “giờ thì tụi mình tắt mẹ nó kinh rồi! thôi, tao thấy vậy mà khoẻ thân, rảnh nợ mày ạ.”
thấm vân: “ừ, được... giải phóng! được... tự do!”
(tiếng cười to trong điện thoại)