BS. TRẦN MAI KHANH Câu hỏi hóc búa trong tuần vừa qua, ngay cả khi chúng ta vẫn còn hơn 2,500 người Mỹ chết mỗi ngày, là khi nào chúng ta có thể mở cửa hoạt động kinh tế trở lại? Nhiều người đã nói rằng cách chữa trị còn tệ hại hơn căn bệnh, và nhiều người sẽ chết vì thất nghiệp hơn là vì coronavirus. Có người thậm chí đã biểu tình phản đối lệnh ở-yên-tại-chỗ, trong khi đang đeo mặt nạ y tế, ngay cả ông Tổng Thống đã lại thành lập, một lần nữa, một đội đặc nhiệm giúp ông đưa ra “quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình,” là khi nào và làm cách nào để có thể cho người dân Mỹ đi làm trở lại. | MAI KHANH TRAN, MD The burning question in this past week, even when we still have more than 2,500 Americans dying every day, is when can we open up the economy? Many have said that the cure is worse than the disease, and that more people would die from unemployment than from coronavirus. People have even protested against the stay-in-place order, some while wearing masks, and even the President has formed, once again, a task force to help him make “the most important decision” of his life, when and how to send the American people back to work. |
Là một bác sĩ, tôi rất quan tâm đến câu “cách chữa trị bệnh còn tệ hại hơn căn bệnh” này. Chúng ta hãy cùng xem cuộc chiến chống lại COVID-19 đã phát triển đến đâu. Tạm thời bây giờ, chúng ta hãy bỏ qua các con số thống kê thế giới; mặc dù đã có hơn 2.2 triệu ca bệnh và hơn 150,000 ca tử vong trên toàn thế giới. Chúng ta đang phải tự lo cho mình, ngay cả khi con vi-khuẩn này không phân biệt hoặc quan tâm đến sắc tộc, biên giới hoặc sự giàu nghèo. Và dù sao thì ông Tổng Thống cũng sẽ ngưng tiền hỗ trợ cho WHO, vậy thì ai cần phải quan tâm nữa? Chúng ta có thấy cái quái gì vừa bất hợp pháp vừa điên rồ ở đây không? Không thể nào ngu xuẩn hơn thế nữa: ngưng hỗ trợ tiền cho WHO trong thời kỳ đại dịch. Hoa Kỳ, một khi từ bỏ vai trò lãnh đạo của mình, đang dâng hiến cho Trung Cộng một đĩa bạc của quyền lực và địa vị mà họ vẫn luôn khao khát. Tuy nhiên, chúng ta hãy trở về với tình hình nước Mỹ. Vào ngày 17/4/2020, nước Mỹ có 679,374 ca bệnh được xác nhận và 34,180 ca tử vong do COVID-19. Trước đó chúng ta có 15 ca bệnh và 0 ca tử vong vào ngày 1 tháng 3. Số lượng các ca mới đã bị san phẳng/flatten ở con số khoảng 30,000 ca mỗi ngày. Số người chết hàng ngày lảng vảng ở khoảng 2,700 cho đến ngày hôm qua, 16/4/2020 khi con số nhảy vọt lên hơn 4,500 người. Xem ra, Thứ Hai, Thứ Ba, Thứ Tư, mỗi ngày, có hơn 2,700 người Mỹ đã chết vì COVID-19, rồi đột nhiên Thứ Năm, con số người chết nhảy vọt lên hơn 4,500. Điều đó không đáng báo động sao? Có thể con số tử vong hàng ngày tăng vọt vì bây giờ người ta cộng luôn các ca đoán chừng cũng như các ca chết tại nhà, nhưng dù sao thì đó là một con số không ai muốn thấy xảy ra. Cũng không ai muốn nghe về một viện dưỡng lão ở New Jersey đã phải lưu giữ 17 thi thể (gồm 15 người cao niên và 2 y tá) của những người thân yêu trong khu nhà kho vì nhà xác hết chỗ. Và không ai muốn nghe về con số hơn 7,000 người cao niên đã chết trong các viện dưỡng lão và các trung tâm phục hồi chức năng trên khắp đất nước này. Con số đó là 20% của tổng số ca tử vong COVID-19. Những người cao niên này, họ là cha mẹ và ông bà của ai đó trong chúng ta, họ đã không có tiếng nói, họ đã không có một sự lựa chọn nào, và chắc chắn là họ đã không có cơ hội được chữa trị. Vì vậy, chúng ta hãy xem “cách chữa trị bệnh” đã làm được những gì? Chính sách cách ly xã hội/đóng cửa ngưng hoạt đông đã làm được những gì cho chúng ta? Nó đã câu giờ cho chúng ta có cơ hội san phẳng đường cong/flatten the curve những ca nhiễm mới hàng ngày. Hy vọng trong hai tuần nữa, chúng ta sẽ thấy đường cong những ca tử vong hàng ngày cũng sẽ được san phẳng. Nó đã câu giờ cho chúng ta có thể tìm hiểu thêm về COVID-19, vì cho đến bây giờ, những gì chúng ta biết được vẫn là rất ít. Tạp chí Y Học New England, 4 ngày trước đây, đã công bố kết quả sàng lọc chung của 215 phụ nữ mang thai nhập Bệnh Viện Columbia ở thành phố New York, một điểm nóng của COVID-19. 13% phụ nữ được xét nghiệm có kết quả dương tính. Trong số những người xét nghiệm dương tính, 90% không có triệu chứng. Điều này nhấn mạnh sự cần thiết phải có đầy đủ trang thiết bị bảo vệ cho tất cả mọi người, đặc biệt là các chuyên viên chăm sóc y tế, vì một phần đông dân số đáng kể có thể là người mang mầm bệnh mà không có triệu chứng, do đó họ là những người truyền bệnh thầm lặng. Hôm nay, nghiên cứu sơ bộ của các nhà nghiên cứu từ Đại Học Stanford đã phát hiện ra rằng từ 2.5% đến 4.2% những người được xét nghiệm ở Quận Santa Clara, một điểm nóng ở California, có chất kháng thể đối lại con vi khuẩn corona gây bệnh COVID-19. Điều này cho chúng ta biết con vi khuản đã lây lan rộng rãi trong cộng đồng nhiều hơn so với suy nghĩ trước đây. Trong tuần qua, có hai nghiên cứu, một nghiên cứu được công bố trên Tạp Chí Y Học New England và một nghiên cứu khác từ Đại Học Chicago, cho thấy những kết quả rất hứa hẹn cho việc điều trị COVID-19. Qua 2,400 ca bệnh thật nặng và 1,600 ca nặng vừa được chữa bằng thuốc remdesivir, tình trạng các ca bệnh đã được đỡ hơn trong vòng một tuần lễ. Nó cũng đã câu giờ cho chúng ta thêm thời gian đánh trận làm xét nghiệm. Hoa Kỳ hiện đã xét nghiệm cho 3.4 triệu người. Vẫn chỉ có những bệnh nhân có triệu chứng mới được làm xét nghiệm trước khi chữa trị. Tuy nhiên, các loại xét nghiệm chắc chắn sẽ có được đầy đủ và làm rộng rãi hơn. Quan trọng hơn, nó câu giờ cho chúng ta có thời gian phát triển khả năng làm xét nghiệm dễ dàng với kết quả nhanh chóng, tìm ra các chất kháng thể ở những người đã tiếp xúc với coronavirus, dù họ có phát bệnh hay không. Làm xét nghiệm huyết thanh sẽ giúp chúng ta xác định những người nào đã miễn nhiễm, có thể không được suốt đời nhưng có lẽ trong ít nhất trong vài tháng. Số người và ai được miễn nhiễm rất quan trọng trong kế hoạch sắp xếp nhân viên cho các hoạt động thiết yếu (như sẽ gửi ai đến làm việc ở khoa ICU hoặc các viện dưỡng lão) và xếp xen kẽ cách trở lại làm việc. Đóng cửa ngưng hoạt động, hoặc “cách chữa trị bệnh”, đã kéo dài được nhiều thời gian cần thiết cho chúng ta. Nhưng như lịch sử đã cho thấy, thời gian chỉ có giá trị nếu chúng ta làm gì đó với nó. Đừng lãng phí nó một lần nữa như chúng ta đã làm trong hai tháng đầu tiên. Đâu là một chính sách để giúp các viện dưỡng lão và các trung tâm phục hồi chức năng rõ ràng đang ngập đầu trong khó khăn? Chính phủ, hy vọng là chính phủ liên bang, hãy vì những viện dưỡng lão trải dài trên đất nước này, cần phải làm nhiều hơn để giúp đỡ họ thay vì chỉ đếm con số người đã chết. Rồi sao không thấy có một chính sách đối phó với sự không bình đẳng chủng tộc trong dịch COVID-19? Tại sao tiền liên bang không được dồn vào các điểm nóng nơi quá nhiều người Mỹ gốc Phi đã chết vì căn bệnh này? Đâu là sự giúp đỡ THỰC SỰ từ chính phủ? Tôi chưa biết ai đã nhận được check tiền kích thích kinh tế. Và số tiền đó sẽ đủ không? Tôi không nghĩ rằng 1,200 đô la sẽ đủ để giúp 5 triệu người lao động mới vừa bị thất nghiệp trang trải cho qua cuộc khủng hoảng này. Và chính văn phòng khám bệnh của tôi, cũng như nhiều doanh nghiệp nhỏ khác, đã bị lỡ chuyến tàu mượn tiền cho vay của SBA. Trong khi vừa đang cố gắng đối phó với sự hoảng loạn và sợ hãi của gia đình bệnh nhân, vừa thích nghi với một tình hình bình thường mới của y học, chúng tôi vừa gặp xui xẻo vì quỹ tiền cho doanh nghiệp nhỏ vay đã cạn. Thế thì bao giờ chúng tôi mới lên được chuyến tàu cho vay tiền thứ hai? Rồi các kho thực phẩm do chính phủ tài trợ ở đâu? Thật mừng khi thấy Hội Ung Thư Việt Mỹ, VACF, có một chương trình phát thực phẩm, nhưng không thể áp đặt nhiệm vụ giúp đỡ người cần được giúp đỡ lên lưng các tổ chức tư nhân được. Để kéo dài thời gian ra, cho đến khi chúng ta có thể làm xét nghiệm hàng loạt chính xác hơn, cho đến khi chúng ta có cách chữa trị hiệu quả và cho đến khi chúng ta có thuốc chích ngừa an toàn, chúng ta cần tiếp tục chính sách cách ly xã hội. “Cách chữa trị bệnh” không thể nào còn tệ hại hơn căn bệnh này. Chỉ cần lắng nghe những câu chuyện của những người được sống sót sau chữa trị và gia đình của những người đã chết thì biết. Không có gì có thể tệ hại hơn sự đau đớn và niềm đau khổ mà những người thân yêu của họ đã trải qua với dịch COVID-19. Cho nên chúng ta hãy làm những gì đúng đắn--tiếp tục ngừng hoạt động cho đến khi số ca nhiễm bệnh và tử vong mới giảm dần rõ ràng và giữ lại ở mức thấp. Chúng ta hãy làm những gì cần thiết để bảo vệ người dân Mỹ, giữ gìn mạng sống của họ và giữ gìn phẩm giá của những người cao niên. Mẹ tôi vừa kể cho tôi về một cái chết khác, của một người bạn của bà--sống sót sau Thế Chiến Thứ Hai, sau Chiến Tranh Việt Nam, nhưng đã thua trận chiến với dịch COVID-19, chết một mình, và không có được một lễ an táng đàng hoàng. Tôi nghĩ về ông ấy. Tôi nghĩ về 17 người trong khu nhà kho của viện dưỡng lão, vừa cảm thấy đau lòng vừa xấu hổ. Ngày 17 tháng 4 năm 2020 Bác sĩ Trần Mai Khanh đã hành nghề y được 25 năm. Bà còn tổ chức nhiều chuyến công tác y tế nước ngoài để chăm sóc cho những người bệnh thiếu thốn nhất. | As a doctor, I take this statement “the cure is worse than the disease” very seriously. Let’s look at the current development in our battle against COVID-19. Let’s ignore the world numbers for now; even though there have been more than 2.2 million cases and over 150,000 deaths worldwide. We are going on our own, even when this virus does not know or care about ethnicity, border, or wealth. And the President is going to defund WHO anyway, so who cares? What illegality and craziness are we seeing here? It cannot be anymore stupid: defunding WHO during the height of a pandemic. The US, in giving up our leadership role, is handing China the power and position it craves on a silver platter. But back to the US though. On 4/17/2020, the US has 679,374 confirmed cases and 34,180 deaths due to COVID-19. It was at 15 cases and 0 deaths on March 1. The number of new cases has flattened to about 30,000 per day. The daily number of deaths has been hovering around 2,700 until yesterday, 4/16/2020 when it jumped to over 4,500. So Monday, Tuesday, Wednesday, each day more than 2,700 Americans died from COVID-19, then suddenly Thursday, it jumped to more than 4,500. That’s not alarming? Maybe the daily death number jumped because it now incorporates presumed cases as well as deaths at home, but nevertheless that is a number no one wants to see. No one wants to hear either about the nursing home in New Jersey that stored 17 bodies (15 elders, and 2 nurses) of people’s loved ones in the shed when they ran out of room in the morgue. And no one wants to hear about the more than 7,000 elders who have died in nursing homes and rehab facilities all across this country. That’s 20% of the COVID-19 deaths. These seniors, someone’s parents and grandparents, didn’t have a voice, they didn’t have a choice, and they certainly didn’t have a chance at a cure. So let’s see what the “cure” has given us? What has social distancing/shut-down policy done for us? It has bought us time to flatten out the daily new cases curve. Hopefully in two weeks, we will see the flattening of the daily deaths curve. It has bought us time find out more about COVID-19, which up until now, we know very little. The New England Journal of Medicine, 4 days ago, published the finding of universal screening of 215 pregnant women admitted to Columbia Hospital in New York City, a hotspot for COVID-19. They found that 13% of the women tested positive. Of those who tested positive, 90% were asymptomatic. It emphasizes the need to have adequate protective equipment for everyone, particularly healthcare providers, since a significant portion of the population can be asymptomatic carriers and therefore silent spreaders. Today, preliminary study by researchers from Stanford University found that 2.5% to 4.2% of those tested in Santa Clara County, a hotspot in California, have antibodies for coronavirus that causes COVID-19. It tells us that the virus has spread more widely in the community than previously thought. In the past week, two studies, one published in New England Journal of Medicine and the other from University of Chicago, have shown very promising results for the treatment of COVID-19. 2,400 severe cases and 1,600 moderate cases were given remdesivir and improvements of disease were shown within one week. It has also bought us time on the testing front. The US has now tested 3.4 million people. Tests are still being done only on symptomatic patients whose management would be affected. However, tests are definitely more accessible. More importantly, time has allowed us to develop the ability to test, with rapid ease and return, the antibodies in people who have been exposed to coronavirus, sick or not. Serologic testing would help us determine the people who are immune, maybe not lifelong but probably for at least a few months. People’s immunity is critical in our plan to staff the essential activities (like who to send to the ICU or nursing homes) and stagger the return to work. Shut-down, or the “cure,” has bought us much needed time. But as history has shown, time is only valuable if we do something about it. Let’s not waste it again as we did in the first two months. Where is a policy to help the nursing homes and rehab facilities that are clearly over their heads? The government, hopefully federal because these nursing homes span across this nation, needs to do more to help than just count the number of deaths. Where is a policy to help deal with the racial disparity of COVID-19? Why is federal money not pouring into hotspots where African Americans overwhelmingly die from this disease? Where is the REAL help from the government? No one I know has received the stimulus check. And will it be enough? I don’t think $1,200 is going to last the new 5 million unemployed workers through this crisis. And my practice, as many other small businesses, has missed the boat on the SBA loan. While we are trying to deal with the panic and fear in our patients’ families and adjusting to the new normal of medicine, we are out of luck because the money is gone. Will we get onto the second boat? Where are the government-funded food pantries? It’s nice to see the Vietnamese American Cancer Foundation, VACF, hosting a food pantry, but that task of feeding the needy cannot be on the backs of the private sector alone. To buy us more time, until we can do more accurate mass testing, until we have an effective cure, and until we have a safe vaccine, we need to continue the policy of social distancing. The “cure” cannot be worse than the disease. Just listen to the stories of the survivors and the families of those who died. Nothing can be worse than the pain and sufferings their loved ones went through with COVID-19. Let’s do what is right—continue the shut-down until the number of new cases and deaths are on a true decline and remain at low levels. Let’s do what is needed to protect Americans, save their lives and preserve the dignity of their elders. My mom just told me about another death, a friend of hers who survived WWII, the Vietnam War, but lost the battle to COVID-19, alone, without a proper burial. I think of him. I think of the 17 people in the nursing home shed, and I am heartbroken and ashamed. April 17, 2020 Dr Tran has been practicing medicine for 25 years. She has led many medical missions to provide care for the underserved. |