BS TRẦN MAI KHANH Sáng nay, trên đường đến bệnh viện làm việc, tôi thấy bờ biển Huntington Beach và Newport Beach có đông người hơn một ngày hè bình thường. Tôi đang ngồi trong xe, đợi rẽ vào Bệnh Viện Hoag, vừa ngắm nhìn đoàn người đi biển, người đi xe đạp, người lướt sóng, người tụ tập để băng qua đại lộ biển Pacific Coast Highway. Phần tôi, sau khi đến bệnh viện, phải đi qua khu sàng lọc bệnh và mặc quần áo bảo vệ y tế để vào bên trong. Hai thế giới tuy gần mà lại rất xa nhau. | MAI KHANH TRAN, MD This morning, on my way to the hospital, I saw more people out in Huntington Beach and Newport Beach than a normal summer day. I sat in my car, as I waited to turn into Hoag Hospital, watching the horde of beach-goers, bikers, surfers, gathered together to cross Pacific Coast Highway. Then when I got to the hospital, I had to be screened and suited up to get in. The two worlds are so near yet so far apart. |
Sự chia rẽ mênh mông giữa hai thế giới thậm chí còn thê thảm hơn khi chúng ta nhìn vào tác động của COVID-19 đối với cuộc sống của người Mỹ. Hoa Kỳ hiện có hơn 1.3 triệu trường hợp nhiễm bệnh với khoảng 30,000 ca mới mỗi ngày và hơn 77,000 người chết, với trung bình 2,000 ca tử vong mỗi ngày (2,700 vào 5/5, 3,200 vào 5/6 và 1,500 vào 5/7). Đó là hơn 30,000 người bệnh mới và 2,000 trường hợp tử vong trên toàn quốc mỗi ngày. Chúng ta có thể đã san phẳng đường cong một chút nhưng chắc chắn chưa đạt được hoặc duy trì nó ở mức giảm chấp nhận được. Dù vậy, mọi người đang nói về việc mở cửa xã hội trở lại bởi vì trong thế giới kinh tế, tỷ lệ thất nghiệp hiện lên đến 14.7% và 20.5 triệu người mới thất nghiệp. Thế giới kinh doanh kêu gọi “hãy cho người dân sống tự do”, nhưng làm như vậy, thế giới y tế khuyến cáo, “sẽ khiến cho con virus lây lan” và “giết chết những người sống tự do.” Bạn có còn nhớ ông chính trị gia đáng quên từ Texas từng nói rằng những người lớn tuổi như ông sẵn sàng hy sinh để con cháu ông có thể sống cuộc sống bình thường của người Mỹ? Nhưng khoan đã, ông đã hấp tấp quá rồi. Khi bước vào tháng thứ tư của đại dịch, bây giờ chúng ta mới biết, con coronavirus quái lạ này thực sự có thể làm tổn thương thanh thiếu niên, trẻ nhỏ, bằng cách tồi tệ nhất có thể. Bây giờ chúng ta bắt đầu thấy các cụm bệnh bị hội chứng viêm đa hệ thống ở trẻ em, tương tự như Bệnh Kawasaki, một bệnh hiếm gặp nhưng nghiêm trọng thường đưa đến những biến chứng tim lâu dài. Hiện nay đã có ít nhất 85 trường hợp nhiễm bệnh và 2 ca tử vong, nhưng đây chỉ là mới khởi đầu. Câu chuyện về hai thế giới, và sự chia rẽ sâu xa, không phải là giữa người đảng Cộng Hòa hay Dân Chủ, người cấp tiến hay bảo thủ, giàu hay nghèo, da trắng hay da màu, già hay trẻ. Con virus này chỉ nhìn thấy một thế giới—thế giới của những con người, làm vật chủ mồi. Đối với tôi, nó đưa đến hai thực tế, hai phái với những quan điểm và ưu tiên hoàn toàn khác nhau. Một là thế giới chứa đầy những người tin vào sự tự do cá nhân quan trọng hơn tất cả các quyền tự do khác—quyền sống, chết, làm bất cứ điều gì. Một thế giới khác có nhiều người tin rằng chúng ta chỉ có thể tận hưởng sự tự do nếu chúng ta còn sống, và sự sống còn của chúng ta ít nhất phụ thuộc vào hành động của tất cả chúng ta. Một thế giới tin vào sự tự do cá nhân để đeo đuổi cuộc sống, tự do và hạnh phúc bằng mọi giá. Một thế giới khác tin rằng chúng ta chỉ có thể đeo đuổi những mưu cầu đó nếu chúng ta còn sống sót. Và chúng ta chỉ có thể sống sót nếu chúng ta bảo vệ lẫn nhau và gạt bỏ những ham muốn cá nhân để bay nhảy tự do, chỉ tạm thời thôi, đến những bãi biển hoặc những nơi ưa thích khác. Là một người di dân có cha mẹ đến đất nước này để tìm tự do, tin tôi đi, tôi rất coi trọng sự tự do đó. Nhưng là một bác sĩ chỉ muốn bệnh nhân của mình sống sót dịch COVID-19, tôi coi trọng mạng sống hơn. Và khi cách duy nhất để bảo vệ những người thân yêu của chúng ta là ngăn chặn sự lây lan của con virus, tôi sẵn sàng giảm bớt nhu cầu cảm thấy được sống tự do của mình. Tôi yêu chuộng sự đơn giản mộc mạc như thế này “tôi đang còn sống, vì vậy tôi đang có tự do.” “Bạn đang còn sống, bạn đang có tự do.” “Tất cả chúng ta, bạn và tôi, hãy cùng nhau sống sót cho tự do.” Thật đáng ngạc nhiên, khi tôi không bị đơn độc trong niềm tin này, và một cộng đồng mới đã xuất hiện; sự chia rẽ sâu xa may ra đã được nhịp cầu hàn gắn. Trong Tuần Lễ Y Tá Quốc Gia, tôi có được may mắn góp một vai nhỏ trong một sự việc phi thường cảm động nhất. Bắt đầu như một nỗ lực của một vài cô bác người Việt lớn tuổi ao ước muốn cung cấp bữa ăn trưa cho các y tá để thể hiện lòng biết ơn của mình đã trở thành sự hợp tác của nhiều người. Chúng tôi có bà con hàng xóm, người đảng Cộng Hòa, người đảng Dân Chủ, già trẻ, đàn ông, đàn bà, tất cả đều cống hiến khả năng và công của để bảo đảm tất cả các y tá trong các Phòng Cấp Cứu, Phụ Sản, Đo Lường Từ Xa, và Chăm Sóc Hồi Sinh tại bệnh viện Orange Coast Memorial và Fountain Valley Regional Hospital nhận được những bữa cơm trưa bổ dưỡng, và họ hứa sẽ tiếp tục làm điều này cho đến khi đại dịch giảm. Họ cũng đã mở rộng hoạt động để cung cấp bữa ăn cho các cựu chiến binh vô gia cư cũng như giao thức ăn cho người cao niên không được ra khỏi nhà. Người Mỹ gốc Việt đã gây quỹ để cung cấp hàng ngàn mặt nạ KN95 và tấm che mặt cho cả hai bệnh viện. Những dụng cụ bảo vệ cá nhân PPE này sẽ được trao trực tiếp cho các chuyên viên chăm sóc y tế ở tuyến đầu. Tuy thế, rất ít người muốn nhận phần công quả. Họ cảm thấy hạnh phúc khi được chăm sóc những người đã từng chăm sóc chúng ta không biết mệt mỏi. Cộng đồng có một sự khao khát muốn làm một cái gì đó, để cảm thấy mình có thể làm chủ tình hình phần nào trong thời kỳ khủng hoảng này, và có được một cộng đồng đoàn kết trong lúc mọi người phải tự cách ly. Tôi thích cái thế giới cởi mở và chăm sóc cho nhau này. Nhưng sau đó tôi nghe Tổng Thống Trump nói hôm nay ông nghĩ rằng có hay không có thuốc chích ngừa, con coronavirus sẽ tự biến mất. Thật không biết ông đang sống trong một thế giới ảo nào? Thế là tôi lại bị nhắc nhở về hai thế giới tuy gần mà xa và sự chia rẽ sâu xa giữa chúng. Có lẽ đó là một thế giới thực và một ảo. Và bạn chắc chắn biết tôi đang sống ở thế giới nào. 5/8/2020 (Việt Tide chuyển ngữ) | The vast disconnect between the two worlds is even more dramatic when we look at the impact of COVID-19 on American lives. The US has now more than 1.3 million cases with about 30,000 new cases per day and more than 77,000 deaths, averaging 2,000 deaths per day (2,700 on 5/5, 3,200 on 5/6, and 1,500 on 5/7). That’s per day: over 30,000 new cases and 2,000 deaths nationwide. We may have flattened the curve slightly but we definitely have not reached or sustained an acceptable decline. Yet everyone is talking about opening up society because in the economic world, there loom the 14.7% unemployment rate and the 20.5 million newly unemployed. The business world calls to “free the people,” but doing so, the medical world cautions, would “spread the virus” and “kill the free people.” Remember the forgettable politician from Texas who said that seniors like him are more than willing to sacrifice so that their grandchildren can live the normal American life? But wait, he spoke too soon. We now know, as we go into the fourth month of the pandemic, that this novel coronavirus can actually hurt children, little children, in the worst possible way. We are now beginning to see clusters of pediatric multi-system inflammatory syndrome, similar to Kawasaki Disease, a rare but grave condition that often has long-term cardiac complications. There are now at least 85 cases and 2 deaths, but that is just the beginning. The tale of two worlds, and the great divide, is not about Republicans and Democrats, liberals and conservatives, rich and poor, white and colors, young and old. This virus only sees one world—the world of humans, as hosts. To me, it comes down to two realities, two camps with starkly different philosophies and priorities. One world is filled with people who believe in individual freedom above all—the freedom to live, to die, to do whatever. The other world is populated with people who believe that we can only enjoy freedom if we live, and the survival of the least of us depends on the actions of all of us. One world believes in individual freedom to pursue life, liberty, and happiness at all costs. The other world believes that those pursuits can only be possible if we survive. And we can only survive if we protect each other and put aside our individual urges to run free, for now, to the beaches or other favored destinations. As an immigrant whose parents came to this country for freedom, trust me, I value it. But as a doctor who wants my patients to survive COVID-19, I value lives more. And when the only way to protect our loved ones is to keep the virus from spreading, I am willing to curtail my need to feel free. I adore the simplicity of “I am alive, therefore I am free.” “You are alive, you are free.” “Let’s all stay alive to be free for you and me.” Amazingly, I am not alone in this belief, and a new community of has emerged; the great divide has been bridged. During National Nurse’s Week, I was lucky enough to play a small role in the most touching of phenomenon. What started as an effort by a few Vietnamese elderly women to provide lunches to the nurses grew into a collaboration by many who yearn for an opportunity to show their gratitude. We have neighbors, Republicans, Democrats, young and old, men, women, all offering their talents and services to make sure that all the nurses in the Emergency Room, Labor and Delivery, Telemetry, and ICU at Orange Coast Memorial and Fountain Valley Regional Hospitals receive healthy lunches, with the promise to continue to do this until the pandemic abates. And they have already expanded to provide meals for homeless veterans as well as grocery deliveries for shut-in seniors. The Vietnamese Americans have fund-raised to give both hospitals thousands of KN95 masks and face-shields. These PPEs will be directly given to the frontline healthcare providers. Yet very few want to get credit. They are just happy to be of service to the people who have tirelessly served us. There is a hunger in the community to do something, to have a sense of control in this time of crisis, and to be united as a community in a time when we have to be apart. This is the one world of inclusion and service that I like. And then I heard that President Trump said today that he thinks the coronavirus will disappear, with or without the vaccine. In what fantasy world does he live? I am reminded again of the two worlds and the great divide. Maybe it is about the real and fantasy worlds. And you definitely know which one I live in. 5/8/2020 |