BS TRẦN MAI KHANH Tuần lễ mới của tôi bắt đầu với tin bác sĩ Lorna Breen tự tử. Là giám đốc y tế của khoa cấp cứu tại Bệnh Viện New York Presbyterian / Trung Tâm Y Tế Đại Học Columbia, bà đã từng giám sát đợt bệnh COVID-19 bùng phát tại thành phố New York, bị nhiễm bệnh, chiến đấu với bệnh và hồi phục, trở lại làm việc, sau đó tự kết liễu đời mình. Một trong những vị tướng chỉ huy của chúng ta đã tử trận và đó là một đòn thảm khốc đối với đội quân đang chiến đấu. | MAI KHANH TRAN, MD I started my week with the news of Dr. Lorna Breen’s suicide. As medical director of the emergency department at New York Presbyterian Hospital/Columbia University Medical Center, she oversaw the COVID-19 surge in New York City, contracted the disease, fought and recovered, returned to work, then took her own life. One of our generals has fallen and it is a devastating blow to the troop. |
Tôi thấy bản thân mình và các đồng nghiệp chăm sóc y tế, như là những người lính đánh trận trong cuộc chiến chống lại dịch COVID-19 này, nên tôi rất quan tâm đến sức khỏe tinh thần của mọi người. Trong cuộc chiến và sau cuộc chiến, chúng tôi sẽ phải được điều trị chứng PTSD (hậu chấn tâm lý), giống như nhiều người lính đánh trận trở về sau chiến tranh. Tuy nhiên, ít nhất các binh sĩ trong lực lượng vũ trang đã được đào tạo qua các khóa huấn luyện và vũ khí căn bản. Những người lính trong lực lượng y tế ngày nay đã không được chuẩn bị, về thể chất và tinh thần, và không được trang bị đầy đủ vũ khí để đánh trận này. Là bác sĩ, tất nhiên chúng tôi đã được huấn luyện để đối đầu với các vấn đề sống chết. Nhưng chúng tôi đã không được huấn luyện để chuẩn bị cho sự chấn thương tâm lý khi nhìn thấy những cái chết cô đơn, đáng sợ và đau đớn, của bệnh nhân COVID-19 của chúng tôi. Chúng tôi đã không được huấn luyện để chuẩn bị cho sự đau lòng khi các đồng nghiệp của mình chết vì làm công việc của họ. Chúng tôi đã không được huấn luyện để chuẩn bị cho sự lo lắng tự hỏi khi nào chính chúng tôi sẽ mắc bệnh hoặc sợ rằng chúng tôi sẽ truyền bệnh cho gia đình. Chúng tôi đã không được huấn luyện để đối phó với những “người ngu xuẩn chống lệnh cách ly phòng ngừa dịch covid” trong khi cố gắng cứu mạng sống của họ hoặc mạng sống của những người thân yêu của họ. Đơn giản là chúng tôi đã không được huấn luyện để giải quyết tình trạng bất lực và không thể làm được gì này. Khi không có được cách xét nghiệm đầy đủ, thuốc chữa bệnh, thuốc chích ngừa và trang thiết bị y tế bảo vệ/PPE, chúng tôi không thể làm được bất cứ gì. Trong hai tháng qua, mỗi ngày tôi thức dậy với đầu óc và trái tim nặng nề. Đau ngực và khó thở: là triệu chứng COVID-19 của một số người, chắc chắn là dấu hiệu bị căng thẳng của tôi. Lúc đầu, tôi đã cố gắng gượng cười cho qua chuyện, nhưng khiếu hài hước của tôi ngày càng có chiều hướng đi xuống theo độ nhạy của khứu giác và vị giác của một số bệnh nhân COVID-19. Tôi không cười nổi nữa. Rồi sau đó, khi không phải khám bệnh, tôi đã thử dọn dẹp và khử trùng nhà cửa, nhưng hình ảnh các loại thuốc khử trùng khiến tôi muốn nôn mửa. Tôi thậm chí đã thử làm vườn, nhưng trời nắng nóng chỉ khiến tôi càng nóng nảy và tức giận hơn. Tôi không thể thoát khỏi cái ám ảnh của đại dịch COVID-19. Lúc nào tôi cũng bị nhắc nhở về tình trạng điên rồ này. Tại sao các chuyên viên chăm sóc y tế chúng tôi lại bị căng thẳng bất thường và quá mức như thế này? Chắc chắn chúng tôi đã bị dịch bệnh trước đây; chắc chắn chúng ta đã phải đối phó với những căn bệnh khó chữa và chết người trước đây. Nhưng lần này thì lại khác. Chúng tôi đang đánh trận, nhưng với tư cách là những thường dân, không có sự lãnh đạo thực sự cho nên chúng tôi là những con số thương vong mới của chiến tranh. Chúng tôi làm sao có được kiến thức, kinh nghiệm và tầm nhìn cần thiết để giải quyết cuộc khủng hoảng này, để tiến hành cuộc chiến này, khi bộ chỉ huy là một guồng máy, là một đầm lầy đã được nạo vét, rồi lấp đầy với những người bất tài, tham nhũng và vô tâm? Từ khi nào mà sự việc một bà hưởng thừa kế làm Bộ Trưởng Giáo Dục, một bác sĩ phẫu thuật thần kinh làm Bộ Trưởng Gia Cư, một doanh nhân làm Bộ Trưởng Bảo Vệ Môi Trường, hoặc một người bán hàng làm Tổng Thống, là hợp lý? Tất nhiên, đó là chưa nói đến việc những chuyên gia dám lên tiếng đều đã bị sa thải. Vì vậy, trong cuộc chiến chống lại đại dịch COVID-19, những người anh hùng như bác sĩ Breen đành phải gánh lấy cái trách nhiệm chiến đấu để cứu người dân Mỹ, những bệnh nhân của chúng tôi. Và đôi khi, nó là một cái gánh quá sức nặng. 5/1/2020 Bác sĩ Trần Mai Khanh đã hành nghề y khoa tại Quận Cam trong 25 năm và còn tổ chức nhiều chương trình khám bệnh từ thiện ở nước ngoài để chăm sóc cho những người bệnh nghèo. Gia đình bà gồm có chồng và con gái, và mẹ già 85 tuổi. Bà cũng rất nhớ nhung những bãi biển Nam California, nhưng tuyệt đối tin cậy rằng cách tốt nhất để bảo vệ những người thân yêu của chúng ta là ở yên trong nhà. (Việt Tide chuyển ngữ) | I see myself, and my healthcare colleagues, as soldiers in this war against COVID-19 and I am very concerned about our mental well-being. We are going to have to be treated for PTSD (post-traumatic stress disorder) during and after this war, just like many soldiers returning from previous battles. Soldiers in the armed forces, however, received at least basic boot-camp training and ammunitions. Soldiers in the medical force today are not prepared, physically and mentally, and are ill-equipped to engage in battle. As doctors, of course we are trained for life and death issues. But we are not trained to handle the trauma of seeing the kind of death, lonely and terrifying and painful deaths, of our COVID-19 patients. We are not trained for the heartbreak of seeing our colleagues dying for doing their jobs. We are not trained for the stress of wondering when we will contract the disease or fearing that we would spread the disease to our families. We are not trained to fight “covidiots” while trying to save their lives, or the lives of their loved ones. We are simply not trained to handle this sense of helplessness and the loss of control. Without adequate testing, cure, vaccine, and PPE, we have no control whatsoever. I have been waking up every day in the past two months with heaviness in my heart and in my head. Chest pain and difficulty breathing: COVID-19 symptoms for some, definitely signs of stress for me. At first, I tried to laugh it off, but my sense of humor has gone the way of the sense of smell and taste of some COVID-19 patients. I cannot laugh anymore. Then I tried to do house-cleaning, when I am not seeing patients, but the sights of disinfectants made me want to vomit. I even tried gardening, but being out in the sun only made me even more hot and angry. I cannot get away from COVID-19. I am constantly reminded of the craziness of this situation. Why this unusual, over-the-top stress on our healthcare professionals? We certainly have had epidemics before; we certainly have had to deal with difficult and deadly diseases before. But it is different this time. We are going into battle, as civilians, without true leadership and we are the new casualties of war. How are we going to have the knowledge, experience, and vision needed to handle this crisis, to wage this war, when we have a system, after the draining of the swamp, filled with incompetent, corrupt, and heartless people? When does it make sense to have an heiress as Head of Education, a neurosurgeon as Head of Housing, a businessman as Head of EPA, or a salesman as President? Of course, let’s not mention the sackings of those experts who dared to speak up. So this fight against COVID-19, this battle to save the American people, our patients, fall the shoulders of heroes like Dr Breen. And sometimes, it is just too much. 5/1/2020 Dr Tran has been practicing medicine in Orange County for 25 years and has led many medical missions abroad to provide care for the underserved. She lives with her 85 year-old mother and husband and daughter. She too misses the Southern California beaches but believe, to her core, that the best way to protect our loved ones is to stay at home. |