Hình như, một lúc cùng tận nào của đêm. Tôi nghe vẳng lại từ tiếng ru tha thiết. Cũng một câu nói, cũng một vần thơ sao nghe lúc này như của một không gian thời gian nào vọng về, của một tâm sự miên man trôi theo dòng sông ra biển lớn tâm hồn. Lòng anh mở ra với từng nan quạt như trăm con chim mộng về ghé đâu đây để tiếng ru như đôi bờ thùy dương bát ngát yêu em. Ngủ đi em. Mộng bình thường. Hãy tựa đầu vào vai vào tay để “cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi”. Ngậm Ngùi. Thơ Huy Cận. Bài thơ đã được phổ nhạc để thành khúc hát ngậm ngùi của lời ru trăm năm đã đi vào thiên thu ngôn ngữ qua phù thủy âm nhạc Phạm Duy.
Một bài thơ khác, cũng thành ru khúc để đời với thơ Nguyễn Đình Toàn nhạc Tuấn Khanh. Với tác giả Áo Mơ Phai, tiếng ru như âm ba cuối cùng của một đời vọng lại. Chia xa rồi, để chẳng còn chi nữa để kinh nguyện cầu trôi trên năm ngón tay, với mặn môi nước mắt và nỗi sầu ngày xưa ngút trên vai, trên bờ tóc xanh thuở khuy cài áo thơm. Bài thơ trải ra một bầu trời mơ hồ của kỷ niệm của lời gọi nhau xin được bình yên, dù muộn phiền vẫn còn đầy trong tim trong óc. Thơ có phải là tiếng gọi nhau trong giấc mơ của lời cuối cùng nhưng vẫn còn ray rứt hoài trong bộ nhớ. Có lúc, cái còn cái mất không phân biệt, bởi vì trong tiếng ru cái mất vẫn luôn hiện hữu. Đọc thơ Nguyễn Đình Toàn, nghe nhạc Tuấn Khanh mới thấy mình chơi vơi trong hiện tại và có lúc tìm lại chính mình con người thực qua lớp vỏ bọc bên ngoài là một sướt mướt não nề của một người cứ mãi đi tìm hình bóng cũ, quãng đời xưa…(NMT)
Ru
~ NGUYỄN ĐÌNH TOÀN ~
Ru em lần cuối cùng này
Bằng hơi mát của một ngày sắp qua.
Bằng giờ phút sắp chia xa
Rồi thôi, rồi chẳng bao giờ nữa đâu
Giòng kinh năm ngón son cầu
Với môi mặn với hồn trao nghẹn lời
Với sầu xưa ngút trên vai
Tóc xanh non với khuy cài áo thơm
Hàm răng mật, tuổi má tròn
Đường thêu chỉ đã hao mòn đấy em
Gió trời xin ngủ bình yên
Coi như giấc mộng ưu phiền đấy thôi
Mày cao với mắt trông vời
Soi gương trán bỏng, quên người tôi đi.
Ru
~ NGUYỄN ĐÌNH TOÀN ~
Ru em lần cuối cùng này
Bằng hơi mát của một ngày sắp qua.
Bằng giờ phút sắp chia xa
Rồi thôi, rồi chẳng bao giờ nữa đâu
Giòng kinh năm ngón son cầu
Với môi mặn với hồn trao nghẹn lời
Với sầu xưa ngút trên vai
Tóc xanh non với khuy cài áo thơm
Hàm răng mật, tuổi má tròn
Đường thêu chỉ đã hao mòn đấy em
Gió trời xin ngủ bình yên
Coi như giấc mộng ưu phiền đấy thôi
Mày cao với mắt trông vời
Soi gương trán bỏng, quên người tôi đi.