Tháng Tư. Bài thơ tưởng niệm từ một mất mát. Ðã không còn bóng dáng thi sĩ trên trần thế nhưng ở cõi sinh phần Nguyên Sa, những tác phẩm vẫn còn sống trong lòng những người Việt Nam yêu văn chương. Có những bài thơ, trải qua bao nhiêu cuộc biển dâu của thời thế, vẫn còn nguyên vẹn ý tình của những giây phút sáng tác đầu tiên. Thơ có lúc không còn là của quá khứ mà còn là của hiện tại và kéo dài đến tương lai nữa. Làm một bài thơ để tả tâm trạng của mình, chuyện ấy bình thường nhưng có một lúc, giữa sự thay đổi của đất trời thì tự nhiên thơ Nguyên Sa như tiếng đồng vọng của thẳm khơi của những nỗi niềm một thời trăn trở.
Viết về những tác phẩm, nhắc lại những bài thơ như trở về những kỷ niệm, tháng Tư, có lẽ sẽ có ý nghĩa. Không phải chỉ là một nén nhang. Không phải chỉ là những câu thơ suông không âm vọng. Mà ở đó còn có cả tấm lòng của một kẻ hậu sinh, đọc lại những bài thơ với nhiều cảm khái. Thơ có một lúc là giây phút của nhớ về và tưởng niệm…
Tháng Tư, Tiễn Biệt
~ NGUYỄN MẠNH TRINH ~
Tháng Tư người đi hành trang là gió
Hôm nay hình như có sợi mây hồng
Thổi vào thiên thu nhịp tim sóng vỗ
Dấu chân vết còn bảy sắc cầu vồng
Câu hỏi quẩn quanh nửa khuya tỉnh thức
Tháng tháng ngày ngày bèo bọt như sông
Ðời cõi tạm ai phân vân mộng thực
Như “có cũng xong mà không cũng xong”
Tháng Tư người đi hành trang là nắng
Một thuở Paris câu hát bềnh bồng
Ðôi mắt hạt dẻ mầu phai im vắng
Mi liếc khép rồi cuối nỗi nhớ mong
Tự hỏi thâm tâm có đành quên lãng
Trời chợt mưa mau ai lạy trời mưa
“Tháng Giêng và Anh” thẫn thờ dĩ vãng
Phong tỏa đường về thóang mấy âm xưa
Tháng Tư người đi hành trang thao thiết
Mặt nước sông Seine vẫn tạnh buồn tênh?
Ðứng giữa đỉnh trời vẫy tay vĩnh biệt
Ai ngẩn ngơ quanh mấy đợt sóng ghềnh?
Không gian có đủ nỗi sầu thế kỷ
Sao vằng vặc trời cũng lúc về ngôi
“Giấc mơ” mênh mang mấy thời nghiệp dĩ
Phải “tôi đưa người hay người đưa tôi”
Tháng Tư người đi hành trang vô tận
Chiếc lá còn bay “Tám Phố Sài Gòn”
Tiếng guốc quạnh không cuối hồn đứng ngẩn
Màu lụa Hà Ðông làm nhớ vết son
Ðất thẳm trời cao buồn như ga đợi
Ngọn đèn vàng lu buồn nỗi xưa sau
Nhủ thầm với lòng đừng nên bước vội
Nhưng “chậm thế nào thì cũng phải xa nhau”!
Tháng Tư, Tiễn Biệt
~ NGUYỄN MẠNH TRINH ~
Tháng Tư người đi hành trang là gió
Hôm nay hình như có sợi mây hồng
Thổi vào thiên thu nhịp tim sóng vỗ
Dấu chân vết còn bảy sắc cầu vồng
Câu hỏi quẩn quanh nửa khuya tỉnh thức
Tháng tháng ngày ngày bèo bọt như sông
Ðời cõi tạm ai phân vân mộng thực
Như “có cũng xong mà không cũng xong”
Tháng Tư người đi hành trang là nắng
Một thuở Paris câu hát bềnh bồng
Ðôi mắt hạt dẻ mầu phai im vắng
Mi liếc khép rồi cuối nỗi nhớ mong
Tự hỏi thâm tâm có đành quên lãng
Trời chợt mưa mau ai lạy trời mưa
“Tháng Giêng và Anh” thẫn thờ dĩ vãng
Phong tỏa đường về thóang mấy âm xưa
Tháng Tư người đi hành trang thao thiết
Mặt nước sông Seine vẫn tạnh buồn tênh?
Ðứng giữa đỉnh trời vẫy tay vĩnh biệt
Ai ngẩn ngơ quanh mấy đợt sóng ghềnh?
Không gian có đủ nỗi sầu thế kỷ
Sao vằng vặc trời cũng lúc về ngôi
“Giấc mơ” mênh mang mấy thời nghiệp dĩ
Phải “tôi đưa người hay người đưa tôi”
Tháng Tư người đi hành trang vô tận
Chiếc lá còn bay “Tám Phố Sài Gòn”
Tiếng guốc quạnh không cuối hồn đứng ngẩn
Màu lụa Hà Ðông làm nhớ vết son
Ðất thẳm trời cao buồn như ga đợi
Ngọn đèn vàng lu buồn nỗi xưa sau
Nhủ thầm với lòng đừng nên bước vội
Nhưng “chậm thế nào thì cũng phải xa nhau”!