Thơ về người lính của Trạch Gầm có một nét riêng của những người đã dạn dày lửa đạn và tình đồng đội chiến hữu đã thành những kỷ niệm chẳng thể nào quên. Có lúc vui, nhưng thật ít, còn buồn lại thật nhiều. Đến nỗi, châm điếu thuốc hàng ngày lại nhớ về “thằng em” thuở nào đã cùng mình lao vào cõi sinh tử chiến trường. Những câu thơ hào hùng ngang tàng của người lính nghĩ về những “thằng em” nằm xuống còn ngạo nghễ đâu thua gì tráng sĩ Kinh Kha vượt qua Dịch Thủy ngày xưa…
“Lời vĩnh biệt! thắp đi anh điếu thuốc/ đừng vì em… anh cứ đốt hết rừng/ Tao đã đốt hết rừng như mày muốn/ đến bây giờ còn nát bấy tâm tư/ những thằng em, những thằng em nằm xuống/ làm sao tin… vẫn còn bóng quân thù”.
Nhớ lại ngày xưa, thuở còn hãnh diện dưới cờ, sao những người lính cũ vẫn cứ ngậm ngùi… Như nỗi niềm của mãnh hổ nhớ rừng thiêng. (NMT)
Nhớ lại ngày xưa, thuở còn hãnh diện dưới cờ, sao những người lính cũ vẫn cứ ngậm ngùi… Như nỗi niềm của mãnh hổ nhớ rừng thiêng. (NMT)
Điếu thuốc ngày xưa
~ TRẠCH GẦM ~
Tao thắp cho mầy một điếu thuốc
Ngày đầu năm… Lại cũng đất tha phương
Điếu thuốc ngày xưa mình chuyền tay hút
Mỗi lần “go” vào gió cát mưa sương
Marllboro thôi thì mầy hút tạm
Có khói thơm râu… như một thuở cợt đùa
Cọng râu măng cắm giữa trời lửa đạn
Có nghiệt ngã nào vùi được ước mơ
Anh em mình qua bao vùng khốc liệt
Mìn nổ đạn reo khóa chặt đêm rừng
Lúc cuốn chiếu còn đủ mày đủ mặt
Đã sướng rồi… chỉ vậy… có phải không
Anh em mình được bao lần… chỉ vậy
Lắm lúc quay về mắt đỏ rưng rưng
Lời vĩnh biệt! thắp đi anh điếu thuốc
Đừng vì em… anh cứ đốt hết rừng
Tao đã đốt hết rừng như mày muốn
Đến bây giờ còn nát bấy tâm tư
Những thằng em, những thằng em nằm xuống
Làm sao tin… vẫn còn bóng quân thù.
Mời nghe bài Nói với người tình sau cuộc chiến – thơ Trạch Gầm, do Song Ngọc phổ nhạc, qua giọng ca Yên Ly: